Nếu Tân dược là
để chỉ thuốc men mà thày thuốc học theo y lý phương tây dùng phòng và chữa bệnh
Nói thuốc men là
từ rộng ,từ rộng bởi là có phần thuốc và phần men -phần chất vi lượng và nay mở
rộng cả ra từ thực phẩm chức năng. Các loại thực phẩm có chứa chất đặc biệt nhu
vitamin, các loại muối khoáng: đồng, chì, nhôm, kẽm, sắt, Ca, P,… có lợi cho cơ
thể nói chung hay cho riêng một chức năng của cơ thể, như chống mệt mỏi, tăng
trọng , giảm béo, điều hoà huyết áp, chống loãng xương… Nhờ có thuốc men hàng
triệu người được cứu sống, tăng sức khoẻ, hàng triệu người bớt mắc bệnh hiểm
nghèo, kéo dài tuổi thọ, hàng triệu bà mẹ và trẻ sơ sinh dược cứu sống. Bởi
thuốc đã được nghiên cứu qua thực nghiệm và lâm sàng.
1 - Đó là nhờ
công của nhà sản xuất thuốc men tốt.
2 – Do công của
Bộ y tế cho nhập thuốc đúng.
3 - Nhờ các thầy
thuốc chẩn đoán đúng và chỉ định thuốc hợp lý.
4 - Nhờ người
bệnh có đủ điều kiện để thực hiện y lệnh của thầy thuốc – Nói chữ thầy thuốc ở
đây là chỉ người có trình độ trung cấp, đại học và trên đại học. Nghĩa là có
được đào tạo và được cấp phép hành nghề, hành đúng nghề ấy thế mà tai nạn về
thuốc men vẫn có thuốc cũng đã cướp đi sinh mạng bao người, hoặc ngộ độc cấp
hay ngộ độc trường diễn cho hàng ngàn người. Đó là do hệ quả của 4 nguyên nhân
trên.
Vừa qua báo chí
đăng một số bài về Đông dược, nào là thuốc rút hết chất, nào là thuốc xông diêm
sinh, thuốc chỉ còn là rác – Cũng gây hoang mang cho nhiều người, nhân dịp thu
qua xuân về cây cối đua nhâu đâm lộc, nẩy chồi đơm bông kết hoa cũng xin có đôi
lời về Đông dược.
Đông dược được hiểu
là thuốc để các thầy thuốc Đông y dùng để phòng và chữa bệnh. Từ khi sinh ra
con người , để bảo tồn nòi giống con người đã phát hiện ra cây gì, quả gì, con
gì, làm tăng sức khoẻ, thứ gì làm hại sức khoẻ qua quá trình sống và đúc kết
truyền từ đời trước qua đời sau, lúc chưa có chữ viết thì truyền miệng – Khi có
chữ viết thì truyền bằng sách ghi chép mô tả - Mỗi đời sau lại bổ sung cho chi
tiết hoàn chỉnh hơn cả về lý luận và thực tiễn. Như vậy có thể hiểu Đông dược có
từ 3 nguồn: Từ thảo mộc: Cây cỏ hoa lá. Từ động vật: Xương thịt, phủ tạng động
vật và Khoáng chất: như mang tiêu, chu xa, thạch tín…
Từ thực tiễn cuộc
sống hàng ngàn đời đã sử dụng và truyền lại cho đến bây giờ - Còn Tân dược được
nghiên cứu từ thực nghiệm để hình thành thuốc men.
Như vậy từ thuở sơ
khai có người có công tìm tòi ứng dụng mà thành thầy lang. Khi có sách vở thì
người chăm đọc sách, sưu tầm, có ứng dụng thành thầy lang. Khi có trường học những
người này sẽ trở thành thầy dạy. Nói đến trường học chắc mới có độ trăm năm trở
lại đây. Ở nước ta mới tổng kết ngành Đông y là 50 năm(1957-2007) 50 năm 61/64
tỉnh thành có Hội Đông y – 61 tỉnh có 50700 hội viên- Hội đã đào tạo bồi dưỡng
cho 88.616 hội viên, xây dựng 2821 trung tâm khám chữa bệnh -8306 phòng khám đông
y khám chữa cho 22 triệu lượt người/ năm(Số liệu theo báo Sức khoẻ và Đời sống
166 ra ngày thứ 5- 18/10/2007). Điều đó nói rằng 50 năm qua Đông y đã đóng góp
vào việc chăm sóc sức khoẻ của Dân là khá lớn. Đông dược đã góp phần cứu sống hàng
triệu người. Nâng cao sức khoẻ cho hàng triệu người và tất nhiên cũng có những
xôn xao như chùa Pháp hoa chữa ung thư – Như Hoà bình chữa bệnh nan trị và một
số người bị tiểu chảy, một số người bị lở ngứa, một số người phải đi cấp cứu vì
đông dược kinh tế thị trường mà.
Nhưng lại có thông
tin thể hiện hạn chế của người đưa tin như Đông dược xông diêm sinh(lưu huỳnh -
S)- Thực ra người xưa đã biết dùng diêm sinh làm thuốc trợ dương – làm thuốc chữa
bệnh ngoài da từ hàng ngàn năm rồi. Một số dược liệu bắt buộc phải dùng diêm
sinh để chống mốc mọt.
Diêm sinh(Lưu huỳnh
- S) là một á kim có khả năng thăng hoa và bán huỷ nhanh. Như vậy xông diêm
sinh cho một số vị thuốc theo quy định là đúng không gây độc cho người bệnh -
Việc này khác rất xa với việc phun thuốc sâu trên hoa quả hay ngâm focmon vào bánh
phở, nước mắm có ure, nước tương có chất 3MPD gây ung thư….
Có một điều nhiều
người không để ý là – Tây y có hệ thống đào tạo - Muốn làm y tá phải học mấy năm,
làm y sỹ học mấy năm và làm bác sỹ bắt buộc học 6 năm. Còn ông bà lang tự học,
học trong trường đời, học trong gia đình, rồi tự làm thành quen, sau 5-7 năm cảm
thấy mình có kinh nghiệm, có người tự nhận mình là thần y. Còn người buôn dược
liệu, cũng tự học tự làm, lâu dần thành quen. Sau nhiều năm cho mình là có kinh
nghiệm, kinh nghiệm đó đúng hay sai thế nào
có ai chỉ ra đâu. Người mua và hành nghề đông y biết về đông dược không
nhiều, chỉ biết tên mà không biết mặt vị thuốc nên người bán bảo đó là Khương
hoạt thì mua là khương hoạt, người bán bảo đây là uất kim thì mua về dùng là uất kim… Vị thuốc đó đúng
hay sai ai chịu trách nhiệm? Viên Tanakan để tăng tuần hoàn não thì là lá bạch
quả hay hạt bạch quả?
Cuộc đời nếu chỉ
thấy PMU18 hay sập cầu Cần thơ thì ngành giao thông là có tội. Nhưng nếu thấy
khắp nơi thôn, xã, tỉnh, thành đều có cầu có đường rộng để tăng giao thông thì
lại là có công. Nếu chỉ thấy toà án quận Thanh xuân huỷ xử dãn dân(Bản tin19h30
ngày 21/10/2007 trên VTV1) xử ông giám đốc tù oan 10 năm thì ngành toà án là có
tội – Nhưng thấy hàng ngàn vụ án đã xử thì lại có công. Nếu chỉ thấy mấy anh làm
hộ chiếu lấy tiền dân để làm nhanh, hay anh công an thủ túi tiền để cho phạm luật
qua thì công an là có tội, nhưng để bảo vệ trật tự trị an toàn xã hội lại là có
công. Nếu chỉ thấy mỗi tết làm quan được mừng tuổi 4 tỷ đồng thì làm quan cũng
sướng – Nhưng nhìn những người đi đầu trong lúc dân bị bão lụt, sóng thần,
những người đưa đất nước từ thiếu đói phải đi xin gạo, xin mì thì nay ta xuất
khẩu lương thực đứng thứ 2 thế giới thì đó là kỳ tích…
Trong triết học
Phương Đông có học thuyết âm dương - Học
thuyết chỉ ra cái gì cũng có 2 mặt: đỏ và đen, sang và tối, nóng và lạnh…
Đông dược trước hết
là cây cỏ- Có loại ở nước ta tự khai thác hay dân ta phải trồng, có loại ta phải
nhập. Có hàng vạn người bán và hàng triệu người mua như vậy không phải người bán
là xấu cả, Đông dược là rác cả. Khi nâng chén trà xuân, khi tĩnh tâm ngắm cành đào
hay nhành mai vàng, nhìn thược dược nở xoè rực rỡ, đoá trà mi chúm chím – Hãy cùng
suy ngẫm: “Ông cha ta ngày trước có nhiều kinh nghiệm quý báu về sử dụng thuốc
nam và thuốc Bắc, để mở rộng phạm vi y học, các cô các chú cần chú trọng nghiên
cứu phối hợp thuốc đông và thuốc tây - Chủ tịch Hồ Chí Minh 27/2/1957, và câu đại
ý: Các thấy thuốc tây y cũng phải học đông y, các ông lang cũng phải học tây
y”. Nên làm gì cũng vậy nếu có học, có hiểu biết chắc chắn sẽ đỡ khổ cho người
dân bị bệnh. Đông dược là rác, kết luận này,, từ trên xuống dưới bao nhiêu người phải chịu trách
nhiệm trước dân đây?